s0ckpun92 Học Sinh
Tên thường gọi : Mạnh Tổng số bài gửi : 45 Số Points tích lũy : 4517 Số bài được cám ơn : 1
Tâm trạng :
| Tiêu đề: Những cánh chim bay vì đồng loại Sat May 26, 2012 5:38 pm | |
| | | | | "Tình nguyện nghĩa là khi ta hóa thân thành ngọn lửa, để cháy hết mình, truyền lửa cho cộng đồng và thắp sáng cuộc đời còn nhiều bất hạnh", Võ Xuân Dũng - Đội Sinh viên Thanh niên Tình nguyện Đồng hương Nghệ An - Hà Tĩnh, một trong năm cá nhân hoạt động tình nguyện tiêu biểu giành giải thưởng Chim én 2011 chia sẻ. Những trái tim thiện nguyện đã cùng tụ hội về trong đêm trao giải Chim én 2011 ngày 24-9 vừa qua tại hội trường Bảo tàng Hà Nội. Đây là giải thưởng nhằm tôn vinh các tổ chức và cá nhân hoạt động vì cộng đồng tiêu biểu trong năm 2010. Sau ba năm được Tập đoàn FPT tổ chức, những gì mà chương trình này đem lại mang ý nghĩa thiết thực, để biết, trong cuộc đời còn nhiều lắm những "tấm lòng vàng" luôn hết mình vì cộng đồng.
| 5 cá nhân hoạt động thiện nguyện xuất sắc nhất nhận bằng khen. | Vũ Trường An - Trái tim chưa bao giờ ngừng đậpKhi lên nhận giải thưởng, có một người phụ nữ không ngăn được những giọt nước mắt xúc động. Cô là Mai Thị Thủy, mẹ của "chàng trai cộng đồng" Vũ Trường An. Ngày 23-7 vừa qua, khi dự án "Niềm tin và hy vọng" còn dang dở, Trường An đã vĩnh viễn ra đi để lại sự thương tiếc khôn nguôi cho những người ở lại. Hơn 20 tuổi, Vũ Trường An phải chiến đấu với căn bệnh ung thư quái ác trong khi ấp ủ những hoạt động giúp đỡ cộng đồng. Trong Nhật ký dự án "Niềm tin và hi vọng", Trường An chia sẻ: "Các cháu "biết ăn" nhưng ăn không ngon vì hóa chất đã làm các cháu lở hết lưỡi và khoang miệng. Các cháu "biết ngủ" nhưng giấc ngủ không trọn vẹn vì bị những cơn đau hành hạ. Các cháu "biết học hành" nhưng ghế nhà trường được thay bằng giường bệnh viện". Bởi vậy, dự án đã ra đời với mong muốn cải tạo phòng chơi chung cho các bệnh nhi ở Viện Huyết học và Truyền máu Trung ương trở thành nơi dạy học và vui chơi cho các bệnh nhi. Cô Thủy rơm rớm khi nhớ lại những ngày An nằm viện, một tay chuyền, một tay vẫn sử dụng máy tính, có ngày làm việc đến mười mấy tiếng. Ngày nào An cũng làm việc, buổi trưa cũng không nghỉ ngơi. Có lẽ An biết quỹ thời gian còn lại không nhiều. Trước khi ra đi, An không hề tiếc nuối: "Người ta 50 tuổi, 70 tuổi có thể chưa làm được việc gì. Nhưng con mới ngoài 20 và con đã làm được nhiều việc thiện, vì thế khi con ra đi bố mẹ hãy yên lòng".
| Cô Mai Thị Thủy xúc động khi thay con trai Vũ Trường An nhận giải Nghị lực. | Dự án được giải "Nghị lực", nhưng "cánh én" Trường An đã bay xa. Những đóng góp của mình đối với cộng đồng. Nhưng những gì chàng trai ấy để lại vô cùng to lớn và có ý nghĩa, đặc biệt nó đã mang nụ cười đến với những em nhỏ bị bệnh. Hình ảnh Trường An khi còn sống với nụ cười rạng rỡ và tâm sự chân thành đã khiến những người có mặt xúc động: "Cho yêu thương để nhận yêu thương. Mình mong muốn những yêu thương của mình sẽ được mọi người thấu hiểu. Tình yêu thương ấy được nhân lên hàng nghìn lần, thậm chí hàng trăm nghìn lần""Tôi hạnh phúc vì là người khuyết tật" Cô Bùi Thị Hồng Nga, một trong năm người đoạt giải cá nhân tiêu biểu từng tâm sự: "Tạo lập và gìn giữ những nụ cười cho người khác là điều rất khó không phải ai cũng làm được . Sinh ra ở Cà Mau, không được 'hình hài xinh đẹp' nhưng tôi tập cho mình cách mỉm cười với cuộc sống vì bên cạnh tôi luôn có những người yêu thương và thấu hiểu. Tôi muốn mình góp một chút dư vị vào cuộc sống này nhằm cảm ơn những điều tươi đẹp". Không thể đi lại do di chứng giải phẫu, nhưng cô đã mạnh mẽ đứng lên làm điểm tựa cho những người khuyết tật, tạo một môi trường có lợi nhất, xây dựng "mái nhà chung" cho hơn 200 người khuyết tật ở Cần Thơ nói riêng và những người khuyết tật ở Đồng bằng sông Cửu Long nói chung. Dù gặp rất nhiều khó khăn, trắc trở nhưng với tinh thần "thép đã tôi thế đấy", cô Nga đã vượt qua mọi rào cản để có thể hoàn thiện những dự án cho người khuyết tật. Không phải ai cũng dễ dàng hình dung được những khó khăn mà cô Nga đã phải trải qua. Một ngày cô làm việc 18 tiếng, thời gian để ngủ chỉ có vài tiếng. Phục vụ người khuyết tật buộc con người ta phải hi sinh bản thân mình. Dạy Anh văn có thể mang lại cho cô rất nhiều tiền, nhưng không quý bằng việc cô bỏ ra thời gian để tìm con đường tìm ra việc làm cho rất nhiều người khuyết tật. Dù hạnh phúc của cô Nga luôn đến sau hạnh phúc của những người khuyết tật, cô vẫn luôn thấy mình may mắn. Đối với cô, những người khuyết tật có việc làm, "họ mua được nhiều vàng, họ có xe gắn máy trong khi cô không có, họ giàu hơn cô", điều đó không làm cô phiền lòng, trái lại cô thấy rất vui. Và cô hạnh phúc vì mình là người khuyết tật. Có thể điều đó "lạ lùng" với rất nhiều người, nhưng với cô điều này thật giản đơn. Vì chính cô là người khuyết tật nên cô đồng cảm được với nỗi đau của họ, cô biết những người khuyết tật cần gì, họ vui như thế nào, họ buồn như thế nào. Điều đó khiến cô có thể giúp đỡ được họ, đó mới là điều quan trọng nhất.
| Cô Bùi Thị Hồng Nga được tôn vinh với những đóng góp tích cực giúp đỡ người khuyết tật. | Niềm vui riêng của cô bình dị thôi, đó là luôn có một người bạn đồng hành trong suốt con đường cô đi, là một nửa cuộc đời, là đôi chân, là "tình nguyện viên" suốt đời của cô. Người đó được gọi với cái tên thân mật, là "Tía" của rất nhiều người khuyết tật. Với cô, như thế là đã trọn vẹn niềm hạnh phúc.Những cánh én xuân Không chỉ có Trường An, cô Hồng Nga, còn rất nhiều những "cánh én" vẫn miệt mài dệt nên những "mùa xuân" mới cho những số phận bất hạnh, kém may mắn khác trong cuộc đời. Đó là cô gái "xương thủy tinh" Huỳnh Thanh Thảo (cô là người khuyết tật, không đi đứng được do bị nhiễm chất độc màu da cam và mắc chứng "xương thủy tinh", xương tự gãy, tự lành) suốt 10 năm gắn bó với các em nhỏ ở "Lớp học tình thương". Là chàng trai đầu tàu của Đội SVTNTN Đồng hương Nghệ An - Hà Tĩnh Võ Xuân Dũng đã kết nối những trái tim tình nguyện, đặc biệt các bạn trẻ đồng hương với nhiều chương trình, chiến dịch thiết thực như "Ân tình xứ Nghệ", "Hướng về Miền Trung yêu dấu"... Đó là Đào Thị Quỳnh Trang với dự án "nâng bước chân trẻ miền núi", là nhà lãnh đạo trẻ Võ Tuấn Khải Huyền luôn mong muốn được đến gần hơn với đồng bào Tây Nguyên. Những tổ chức như nhóm tình nguyện Cỏ Ba Lá, Niềm Tin, CLB HĐXH Vì cộng đồng, tổ chức HĐXH Người Việt Trẻ, Nhân Việt Group là những nhóm tình nguyện đã hết lòng vì các hoạt động vì cộng đồng. "Cho" cũng là "nhận", san sẻ với những con người bất hạnh là lẽ sống, là niềm vui - những cánh chim én đó vẫn bay đi không biết mệt mỏi vì hạnh phúc cộng đồng. | | | | |
|
|